Sau đó Đức Phật đã đặt chân đến thành Ba La Nại (Benares) để tìm năm người bạn đồng tu khổ hạnh của mình. Hai vị thầy Udaka và Ramaputra đã rời bỏ thế gian trước đó mấy ngày. Đến nơi, Ngài gặp họ và lúc đầu họ làm lơ, vì Đức Phật đã từ bỏ pháp tu khổ hạnh cùng họ. Nhưng sau đó, trong sự hiện diện của Ngài, có một điều gì đó tỏa sáng, gợi lại trong họ sự tôn trọng và lòng kính trước Thế Tôn.
Họ đứng lên, chuẩn bị chỗ ngồi cho Đức Phật, và tỏ lòng quyết tâm lắng nghe lời dạy của Ngài. Đó là lúc bài pháp đầu tiên của Đức Phật được thể hiện. Ngài bắt đầu thuyết pháp với bài Tứ Diệu Đế, một bài pháp đầy trí tuệ và lòng từ bi. Những từ của Ngài lan tỏa như âm nhạc trên dòng sông, làm cho trái tim của người nghe trẻ trung và tràn đầy hy vọng.
Năm tu sĩ nghe bài thuyết pháp đầu tiên của Đức Phật ở Vườn Nai trở thành hạt nhân của cộng đồng các tu sĩ Phật giáo, tức là Tăng đoàn (Sangha), là những người đi theo con đường mà Đức Phật đã trình bày trong chân lý thứ tư, con đường đưa đến sự diệt khổ (Đạo Đế), đó là Bát Chánh Đạo, chân chánh trong tám phương diện: ý kiến, ý nghĩ, lời nói, hành vi, nghề nghiệp, nỗ lực, ý thức và thiền định.
Họ đến với lòng tôn sùng cháy bỏng đối với Đức Phật, và mong ước trở thành đệ tử của Ngài. Khi họ tiến đến Đức Phật, lòng nhiệt thành trong họ tràn đầy, sẵn sàng quy phục và chấp nhận lời mời từ Ngài. Đức Phật nhận họ vào giòng tu của mình bằng câu chào đón thông thường, "Ehi Bhikkave" - "Lại đây, Tỳ khưu." Nhưng với họ, những từ này mang ý nghĩa quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Từ đó, họ trở thành "Panchavargiya Bhikkus," tức "Nhóm năm Tỳ khưu khất sỹ." Cuộc gặp gỡ này đã đi vào huyền thoại và trở thành một bài học quý báu được truyền miệng qua thế hệ. Họ luôn kể lại cuộc đàm đạo này với sự tỉ mỉ và lòng tôn kính, như một bài thuyết giảng đầy tâm hồn, để truyền đạt cho các đệ tử sau này của Đức Phật Thích Ca. Cuộc gặp gỡ này không chỉ là một sự kiện lịch sử, mà còn là một sự kết nối tinh thần, mở ra những nguồn cảm hứng và hiểu biết sâu sắc về con đường của Đức Phật và lý thuyết Phật giáo.
Những lời dạy của Đức Phật ban đầu dành cho các tu sĩ, tuy nhiên, Ngài không giới hạn sự hiểu biết này cho đoàn thể của họ. Được dạy bởi sự từ bi và lòng nhân ái, Đức Phật khuyến khích các tu sĩ, gọi là Tỳ kheo, ra khỏi giòng tu và truyền bá giáo lý cho mọi người "“Này các Tỳ kheo, hãy lên đường, đi khắp nơi vì lợi lạc, vì hạnh phúc của số đông, do lòng từ bi đối với đời, vì lợi lạc và hạnh phúc của trời và người”.
Điều quan trọng nhất là họ là những người phản ánh tinh thần của giáo lý Phật giáo. Họ không chỉ nói về lời dạy của Đức Phật mà còn làm mẫu số cho lòng từ bi và tôn trọng đối với đời sống. Họ trở thành những chiếc đèn soi sáng con đường của hạnh phúc và tìm kiếm ý nghĩa thực sự trong cuộc sống.
Trong suốt bốn mươi lăm năm, Đức Phật đã lữ hành qua những ngôi làng và thành phố của Ấn Độ, gửi thông điệp của Ngài bằng những từ ngôn ngữ đơn giản, dễ hiểu. Ngài không ngần ngại dạy về chánh niệm trong khi người dân kéo nước từ giếng, hay khi một bà mẹ đau khổ mang xác con đến xin Ngài làm phép lạ để hồi sinh. Thay vì thực hiện phép lạ, Đức Phật chỉ yêu cầu bà ta lấy một nắm hạt cải từ một gia đình nào đó chưa từng trải qua cái chết.
Sau khi bà ta tìm kiếm và không thấy, bà trở về với tay trắng, nhưng đã hiểu rằng cái chết là điều tất yếu trong cuộc sống của mọi người. Những lời dạy và những câu chuyện đơn giản này không chỉ là sự truyền đạt tri thức, mà còn là việc kết nối tinh thần giữa Đức Phật và những người nghe. Cuộc hành trình của Ngài là một cuộc phiêu lưu trên con đường của tình thương và hiểu biết, mở ra cánh cửa cho sự lý giải về cuộc sống và cái chết.
{getButton} $text={Phần 4} $icon={link} $color={#6699FF} {fullwidth}